1. Never judge a book by its cover. Cũng như, đừng khi nào đánh giá mẫu truyện bằng tựa của nó. Ý bản thân là, cmn, nguyên nhân một truyện hay như vậy, lại được đặt cái tên gì đâu nhưng mà nghe vớ vẩn cầm hả. “Có xuất sắc bẻ thẳng tôi“. Ghi nhớ lại, cũng chưa hẳn lần đầu gặp gỡ tình trạng này. Loại đoản văn “Tuy đó là một trong chàng đẹp nhất trai” làm mình mỗi lần đọc là một lần khóc, cũng đều có cái tựa nghe gì đâu mà dân gian tới không chấp nhận nổi.

Bạn đang xem: Có giỏi bẻ thẳng tôi review

2. Nói cầm lại, mình gọi truyện này, khóc 3 xô nước mắt.

Truyện không có nhân vật chính là tổng tài bá đạo hay thiên tài đứng đó chỉ tay 5 ngón bàn tay vàng nuốm kim cưng cửng lại còn biết bay giải quyết và xử lý êm đẹp các chuyện. Nhân thiết bị chính bao gồm 1 anh người công nhân nhan dung nhan tầm tầm, năng lực tầm tầm, tính cách cũng tầm tầm, cùng một thiếu thốn gia sâu gạo phá gia đưa ra tử được mỗi loại nhan sắc, nhưng mà cũng chưa hẳn là vạn nhân mê đặc biệt hơn người. Hai người bình bình khoảng tầm kia yêu nhau. Bên nhau vượt qua sóng gió, hoàn thành êm đẹp.

Cơ mà, nhờ phát âm truyện này, lần thứ nhất thấu triệt cái cảm hứng sau:

“Đọc truyện, sợ tuyệt nhất là thấy nhân vật hạnh phúc mĩ mãn rồi mà nhìn lại còn rộng phân nửa cuốn.”

Haha.

Mình bảo Ngô Cảnh An là tên đàn bà yếu đuối đuổi. Mỗi lần, toàn là cậu ta vứt của chạy mang người. Cũng mỗi lần, là cậu ta trở lại và đồng ý tha thứ. Nhưng, trách được sao? là 1 trong những người trả toàn thông thường trong xã hội, cậu ta đào đâu ra đầy niềm tin rằng người thiếu gia cao ngạo chết giả trời tê sẽ cùng cậu ta đi hết tuyến đường nhân sinh an an ổn định ổn như phương pháp cậu mơ ước? Yêu hình trạng đó, còn kinh khủng hơn là đi trong trơn tối, thình lình gồm quỷ nhào ra, xuất xắc thình lình lọt mie nó xuống vực thẳm cũng băn khoăn mình bước sai bước nào, hoặc, ngay lập tức bước trước tiên đã không đúng rồi còn đâu. Vậy nhưng cậu ta vẫn cứ bước. Tất cả lẽ, những người dân như cậu ta là mù quáng. Mà lại yêu nhưng không mù quáng thì còn quái quỷ gì là yêu?

Nói về hứa Huy. Mình đã hơn gấp đôi gào thét rằng, “đổi công đi”, “cmn thay đổi công đi”, “mày còn chờ gì nữa nhưng mà không vứt thằng khốn này đi hả.” (gào vô khía cạnh Ngô Cảnh An). Nhưng, aish. Chung cuộc thì, con sâu gạo độc ác cao ngạo có hại bất tài hẹn Huy tiến công bật toàn bộ mọi thằng sở hữu tiếng tổng tài toàn năng thiếu hụt gia hoàng thái tử trong lịch sử đam mỹ nhưng mà mình từng đọc. Chưa từng thấy nhân trang bị nào chọn lựa cách giải quyết vấn đề như cậu ta. Bầy họ, hay những bàn tay vàng, hay là bá đạo thiếu tín nhiệm nổi, hay những dùng chết choc để doạ dọa. Chẳng ai như cậu ta, dở người ngốc, vô dụng, chẳng có cái gì để tấn công đổi, bèn đem tất cả chân tâm của bản thân ra níu níu kéo kéo. Hành trình dài đọc truyện tương tự như hành trình đi tìm kiếm lại nhân tính của hẹn Huy vậy. Thứ 1 tiên, học giải pháp nói nhì chữ xin lỗi, lần đồ vật hai, học giải pháp chân bao gồm tỏ tình, lần trang bị ba, học tập cách làm thế nào chân thiết yếu yêu một người, lần đồ vật tư, học cách chống đỡ phần đa thứ, lần thứ năm, học giải pháp nắm chặt tay, học biện pháp không trường đoản cú bỏ. Cơ hội cậu ta học được, mình gồm cảm giác bản thân giống như một người mẹ từng bước một nhìn thằng nhỏ mình có thể đi vậy kia (mị xin lỗi mị không tồn tại tư cách cảm xúc như vậy). Yêu thương một người, khổ không tả xiết. Khổ từ tinh thần đến thể xác. Thao tác làm việc vất vả, bị chèn ép, lại bị sỉ nhục. Mái ấm gia đình từ bỏ, gây áp lực kinh hồn bạt vía nhất, thậm chí, tín đồ yêu kề bên cũng không chịu nổi, van xin như thế nào cũng không sinh hoạt lại. Cái yếu tố hoàn cảnh đó người bình thường còn chịu đựng không nổi, một thiếu gia như cậu, ấy và lại chịu nổi. Đây là dùng bao nhiêu yêu thương đổi lấy?

Trong truyện còn có Kiều Chí Bân nỗ lực chấp nghe đi nghe lại một ca khúc rất khó nghe của người anh yêu, nghe tới thời điểm chết, trân trọng cho lúc bị tiêu diệt đi. Gồm Trần hoạn vừa khóc vừa đề cập rằng người ông chồng đã mất của cô yêu cô, trân trọng cô đến như vậy nào. Tất cả Vi Vi khóc trước phòng cấp cho cứu của Hách Thời, “con chỉ việc anh ấy sống”. Gồm có đồng nghiệp, bạn bè, huynh đệ, cho tận lúc khó khăn nhất, vẫn không vứt vứt nhau, chỉ đập vai bảo, sao mày ko nói cùng với tụi tao. Bao gồm người tía dượng những tưởng xa lạ, lại xây được cho đứa con một vùng để trở về. Gồm hai người bọn ông bình dị bình thường yêu yêu quý bao dung nhau cả đời.

Và dĩ nhiên, tất cả một bầy đàn cực phẩm, dẫu vậy thôi trọng điểm trạng vẫn lãng mạn không thích nhắc tới.

Xem thêm: Fwb Là Gì? Gwtf Là Gì? Ons Là Gì ? Là Viết Tắt Của Từ Gì? Fwb, Ons, Gwtf Là Gì

Các tuyến đường nhân vật phát hành đan xen, tạo cho một nhân loại không thể thật hơn, lại càng ko thể lấn sân vào lòng bạn hơn nữa. Bao hàm nỗi đau và niềm vui, xuất xắc niềm tin, cứ ẩn ẩn trong lòng. Nó làm cho tất cả những người ta thấu triệt cái vị nhân sinh, thực sự nhân sinh, chứ chưa hẳn một nhân loại nào đó xa xôi nặng nề hiểu với không thật.

Và nó khiến cho mình thấy, cmn, mị phía trên không lấy ông xã được éo gồm phải tại vày tổng tài thiếu thốn gia tuyệt vời và hoàn hảo nhất trong truyện, mà là do đoạn cảm xúc này đây. Có một tình nhân thương mình, đồng ý tất cả con fan mình, vui nụ cười của mình, bi thương nỗi bi tráng của mình, băn khoăn lo lắng nỗi lo của mình. Đời này còn yêu cầu gì rộng nữa? (đề xuất nghe bài “Từng có tình nhân tôi rộng sinh mệnh”, mang đến đoạn “Người ra đi đang vô tình mang gắng gian theo cùng”.) Trong xóm hội của mị, làm thế nào mị tìm được chân thiết yếu một tín đồ như vậy cho mị đây hả…

Bỏ qua cái phần loại trừ giận tiếp sau đây nhé.

Tôi vốn biết trong dòng gọi là nhân loại đam mỹ tốt là giới hủ thiếu nữ này, ko được yên cầu rằng người đọc buộc phải đọc và chắt lọc tinh hoa bờ la bờ la, lắm lúc ngồi đọc truyện chỉ để thỏa mãn nhu cầu thú tính theo đúng nghĩa đen. Tôi cũng thế, tra cứu đọc phần lớn truyện thuận lợi kiểu tổng tài một tay đậy trời, xuất xắc thiếu niên kỹ năng không gì không làm được, hay một số loại cực sủng rất yêu để tự bản thân yy, hay nhiều loại ngược mang đến vô thuộc để đau tim một hồi chơi (não ngày tiết endorphine y như nhỏ nghiện sản phẩm thiệt).

Nhưng mà, hôm nay, lời khách hàng nói làm tôi nhức lòng và thất vọng không chịu nổi. Quý vị bảo nghe nói truyện có cụ thể ngoại tình, rằng khi công đang quen thụ thì vẫn ngủ với gái phải quý vị không gật đầu được đề nghị không đọc. Tôi chửi thề. ĐM quý vị. Y hệt như món ngon kích cỡ nào, tinh tế và sắc sảo cỡ làm sao dọn ra trước mắt, thì chiếc quý vị niềm nở là mẫu mã hành tây tí teo vào dĩa. Ừ, thôi vậy, loại người như khách hàng khỏi gọi đi, hầu không tồn tại nổi.

Biết mẫu tôi ưng độc nhất vô nhị là gì không. Là truyện không tồn tại chia thể loại. Tôi nói thật, mấy chiếc chia thuộc tính khoảng xàm bá láp hình dáng trung khuyển công người vợ vương thụ chó ngớ ngẩn công tạc mao thụ là tôi khinh duy nhất đấy. Nói thật, “nhờ” mấy cái đấy nhưng đam mỹ cộp mác là trang bị văn rẻ tiền 3 xu ngớ ngẩn của các em gái ko não. Mỗi lần đang đọc truyện hay mà nghe mấy thím vô gào rú đòi xôi thịt, tôi lại chửi thề vài chục trận, thèm H thì đi coi GV đi, vô làm ô nhiễm truyện của tôi làm cho gì. Các lần đang gọi truyện hay mà nghe mấy thím gào lên hỏi hai đứa này ai công ai thụ hí hí là tôi thiệt mong muốn vả tét mỏ mấy thím ra, vậy đi coi ngôn tình cmn đi, khỏi hỏi ai trai ai gái. Vào tình cảm, quan trọng đặc biệt H, đặc biệt công-thụ dữ vậy hả? Tôi khinh. Truyện thông thường thì thôi tôi không nói, bởi tôi cũng thú tính éo khác gì mấy thím, nhưng, với hầu hết truyện nhưng giá trị nhân sinh được đẩy lên cao như vậy, mấy thím cứ xáp vô đòi hầu hết thứ trung bình thường, tôi ngứa không có chịu nổi, độ thanh nhã của thiếu nữ lỡ thì tôi tích trữ từng nào lâu mài mòn theo từng câu chửi thề ngày càng bậy. Mấy thím đọc không cảm nhận được truyện tốt à? không à? hồi trước mấy thím tới trường Văn cô giáo bộ môn nghỉ cần nhờ chú đảm bảo vô dạy cụ à?

Thôi. Mệt mỏi quá.

Thiệt tình tôi biết tôi nói sai, quyền phát âm hay không, ưa thích hay không, phê phán này nọ là của mấy thím, tôi cũng chẳng buộc phải nhà tài trợ gì mang lại au tuyệt editor để nhưng mà ngồi đây khua môi múa mép. Chỉ là, đôi khi ngẫm ngẫm tôi thấy thuyệt vọng quá mà.